Ảnh minh họa |
Cô gái trẻ viết: “Những gì tôi viết đều thật lòng. Tôi 25 tuổi. Tôi rất đẹp. Tôi muốn cưới một người chồng có thu nhập từ 500.000 USD/năm trở lên. Có thể bạn sẽ nói tôi là người tham lam nhưng với thu nhập 1 triệu USD/năm thì chỉ được coi là tầng lớp trung bình ở New York mà thôi... Trong số những chàng trai mà tôi từng hẹn hò, anh giàu nhất thu nhập cũng chỉ 250.000 USD/năm, quá ít với tôi…”.
Và, câu trả lời của CEO một tập đoàn danh tiếng rất thẳng thắn:
“Xin cho phép tôi được phân tích tình huống của bạn với tư cách là một nhà đầu tư chuyên nghiệp. Dưới góc nhìn một doanh nhân, tôi nghĩ cưới bạn quả là một quyết định đầu tư thiếu sáng suốt. Rõ ràng bạn đang cố gắng trao đổi nhan sắc lấy tiền bạc, tức là: A có nhan sắc, B có tiền để mua nó, công bằng và sòng phẳng. Tuy nhiên, vấn đề mấu chốt ở đây lại là nhan sắc có thể phai tàn theo năm tháng nhưng tiền đầu tư không như vậy. Một thực tế phũ phàng là thu nhập của nhà đầu tư tăng dần, trong khi đó bạn không thể ngày càng đẹp lên. Vì thế, nếu xét dưới góc độ kinh tế, nhà đầu tư là một tài sản luôn luôn tạo ra giá trị gia tăng, còn bạn chỉ là một tài sản hao mòn, không phải hao mòn bình thường mà hao mòn theo cấp số nhân. Nếu đó là tài sản duy nhất của bạn thì giá trị của nó sẽ giảm rất nhiều sau 10 năm nữa…”.
Thực chất đây không phải là chuyện “bán nhan sắc lấy tiền” mà là nhận chân giá trị- giá trị con người, giá trị tiền bạc, sự vật… trong thế giới kinh doanh. Phải hiểu rõ đâu là tài sản luôn tạo ra giá trị gia tăng và tài sản hao mòn, đừng lẫn lộn mơ hồ!