Đổi thay Mường Nhé
Hơn 20 giờ đồng hồ ngồi trên xe khách, tôi cứ hình dung, nơi đây là một vùng đất hoang sơ, cư dân thưa thớt, kinh tế chậm phát triển, tivi hay internet là điều xa xỉ. Thế nhưng, khi vừa đặt chân đến Mường Nhé thì cảm nhận của tôi về mảnh đất này đã không còn như suy nghĩ trước đó. Tivi hay internet, thậm chí sử dụng facebook chẳng xa lạ gì với người dân nơi đây.
Ở miền xuôi lên đây sinh sống được gần 2 năm, chị Chu Thị Hạnh - một người dân ở Mường Nhé - cho biết, đời sống kinh tế, văn hóa của người dân đang thay đổi từng ngày. Càng sống ở Mường Nhé, chị càng cảm thấy yêu mảnh đất này, chị dự định, chọn đây làm quê hương thứ 2 của mình.
Anh Tuấn - một lái xe khách chạy chuyến TP. Điện Biên Phủ - Mường Nhé nói với chúng tôi, trước đây, đường vào Mường Nhé rất khó khăn, do địa hình bị chia cắt bởi đồi núi, trời mưa đất đá từ trên cao rơi xuống làm giao thông đình trệ, tắc nghẽn. Còn bây giờ, đường đã được trải nhựa đến tận trung tâm từng xã, thậm chí lên tới gần cột mốc A Pa Chải, những đoạn đường có khúc cua khó, nguy hiểm đã được sửa lại cho dễ đi hơn. Giao thông đi lại thuận tiện, người dân địa phương và khách du lịch đến Mường Nhé nhiều hơn. Cứ 30 phút lại có một chuyến xe khách từ TP. Điện Biên Phủ vào Mường Nhé và từ Mường Nhé ra Điện Biên, trước đây mỗi ngày chỉ có 1 chuyến.
Nhận công tác từ năm 2009, ông Lù Văn Thanh - Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện Mường Nhé - cho biết: So với thời điểm tôi mới về nhận công tác, bây giờ Mường Nhé đã thay đổi toàn diện trên tất cả các mặt, từ văn hóa đến kinh tế - xã hội. Sự thay đổi này có được trước tiên phải nhờ vào sự quan tâm đặc biệt của Chính phủ và tỉnh Điện Biên thông qua các chương trình, dự án 30a về xây dựng nông thôn mới. Ngoài ra, không thể không kể đến nỗ lực của đội ngũ cán bộ và người dân đang sinh sống trên địa bàn.
Theo đó, từ một huyện chỉ có duy nhất một tuyến đường độc đạo đi từ Mường Khương, Mường Chà lên A Pa Chải thì hiện nay, 11/11 xã thuộc huyện đã có đường giao thông đến tận trung tâm xã. Trong đó, 9/11 xã có đường đi lại được cả 4 mùa. Hệ thống điện, từ chỗ chỉ có 2/11 xã có điện lưới đến được trung tâm thì nay 10/11 xã đã có điện lưới đến được trung tâm xã, nâng tỷ lệ người dân được sử dụng điện lưới quốc gia từ 10% năm 2011 nay đã lên tới 60%. Hệ thống trường học, từ 2 điểm trường vào năm 2011, đến nay đã có 33 điểm trường với 700 phòng học các cấp. Mặc dù còn nhiều khó khăn, song huyện cũng đã cố gắng xây dựng được 5 trường đạt chuẩn quốc gia.
“Tỷ lệ hộ nghèo đang giảm dần, chăm sóc sức khỏe cho người dân được bảo đảm. Thu ngân sách trên địa bàn huyện trong năm 2016 dự kiến đạt 24,5 tỷ đồng, vượt 9 tỷ đồng so với chỉ tiêu tỉnh Điện Biên giao. Đây là nỗ lực rất lớn của người dân trên địa bàn, cho thấy sự vươn lên mạnh mẽ của kinh tế - xã hội địa phương” - ông Lù Văn Thanh nhấn mạnh.
Chợ huyện nhộn nhịp bán - mua
Được xây dựng cách đây 2 năm, Chợ Trung tâm huyện Mường Nhé khang trang và sạch sẽ. Trong chợ, đủ các mặt hàng được bày bán, từ quần áo thời trang đến các mặt hàng nông sản sạch của bà con vùng cao như gạo, chuối, cam, măng khô, gà, lợn... Người mua - người bán tấp nập, chẳng kém gì chợ của bà con miền xuôi.
Phóng viên Báo Công Thương và bà Mùa Thị Dí |
Ngồi trước giỏ nông sản sạch vừa mới hái về, trả lời chúng tôi bằng cái giọng tiếng Kinh còn chưa sõi, thi thoảng lại “đá” thêm vài tiếng dân tộc Mông, chị Giàng Thị Xiên, xã Nậm Vì - huyện Mường Nhé - cho biết: “Cuộc sống bây giờ tốt rồi, người dân không còn đói nhiều nữa, ngoài trồng lúa, mình còn trồng thêm rau và các cây khác để bán lấy tiền nuôi con. Bốn đứa con lớn bằng mẹ hết rồi, vui lắm!”.
Thường xuyên đi chợ huyện để bán hàng, bà Mùa Thị Dí - xã Nậm Vì còn biết cách làm ra những sản phẩm nông sản phù hợp với từng đối tượng tiêu dùng khác nhau. Hai túi măng khô của bà Dí có màu sắc khác nhau, một túi màu vàng đậm và một túi có màu vàng tươi rất đẹp. Bà nói, túi màu vàng tươi là măng đã được ủ chua, còn túi có màu vàng đậm hơn là phơi tự nhiên, không ủ và có vị ngọt. Người thích ăn chua thì lấy túi màu vàng tươi, người thích ăn ngọt thì lấy màu vàng đậm.
Bà Dí kể, thường xuyên đi chợ huyện bán hàng, có ngày bán được vài trăm ngàn, có ngày được vài chục ngàn. Ngày nào đi chợ về, bà cũng cho con 10.000 đồng để mua kẹo hoặc bánh mì để ăn. “Chúng nó vui lắm. Cuộc sống vẫn tốt mà” - bà Dí hồ hởi khoe.
Người ta vẫn nói, muốn tìm hiểu về kinh tế địa phương hãy nhìn vào quy mô chợ của địa phương đó. Đi chợ huyện Mường Nhé, nhìn cách những người dân mua - bán, trao đổi hàng hóa, ngắm nụ cười đang nở trên khuôn mặt họ chúng tôi cảm nhận được kinh tế địa phương đang thay đổi từng ngày.
Chắc chắn, chúng tôi sẽ trở lại để được chứng kiến thêm những đổi thay mới...