CôngThương - UBND tỉnh Bình Phước cho biết, tỉnh và Nhà máy xi măng Bình Phước đã có buổi làm việc và thống nhất để nhà máy nộp ngân sách bằng xi măng. Thay vì nộp ngân sách 40 tỷ đồng một năm thì nhà máy sẽ quy ra bằng xi măng. Số xi măng này được dùng vào việc thi công đường giao thông nông thôn. Lý giải việc nộp ngân sách bằng xi măng, UBND tỉnh Bình Phước cho rằng, việc này sẽ có lợi cho cả hai phía, nhà máy giải quyết được hàng tồn kho, còn nhà nước thì mua được xi măng chất lượng tốt với giá rẻ (55.000 đồng/bao).
Trong nền kinh tế thị trường, việc sử dụng phương thức “hàng đổi hàng” tựa như quy trình tồn tại của những sinh vật cấp thấp, sơ khai, là biện pháp tình thế một khi vai trò của tiền tệ bị đông cứng. Chính vì thế, sáng kiến của Bình Phước có thể coi là một bước lùi.
Biết là lùi nhưng vẫn phải làm vì nó gỡ ít nhất là 3 điều khó. Vừa giải quyết được hàng tồn kho cho DN, nhà nước thì mua được xi măng chất lượng tốt với giá rẻ. Còn một điều nữa là việc thực hiện dự án đường nông thôn của Bình Phước sẽ khó bị... xà xẻo, bởi với những bao xi măng kia là dạng “rau có mớ, cá có con”.
Thôi thì “cái khó ló cái khôn”. Cái gì có lợi cho tất cả các bên thì nên làm theo phương thức “Win-Win”. Nhưng cứ ngẫm theo sự phát triển của nền văn minh nhân loại thì việc “hàng đổi hàng” là một bước tụt lùi của hàng nghìn năm đấy!
Cho nên, cách làm này không nên khuyến khích, bởi nếu không khéo, nó sẽ thành nền nếp quản lý ngân sách theo kiểu mới. Khi ấy, sẽ có người xin nộp thuế bằng đá dăm, rồi bằng đất nền, rồi công lao động nhàn rỗi. Rồi công chức sẽ có những lúc lĩnh lương bằng dăm con tôm hùm, vài cân gạo nếp hoặc một ôm rau thì là, cải bắp…